Nhớ mẹ
Sơn Giang
Sơn Giang
“ Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”
Trở
về quê mẹ
Bỗng
trời đổi gió heo may.
Ngẩn
ngơ
Tìm
về
Kí
ức
Xa
xôi.
Quê
mẹ tôi
Vẫn
nghèo
Khói
bếp rơm, rạ vẫn bay lên
Nhuộm
bóng lam chiều.
Quê
mẹ tôi
Người
dân quê
Chăm
chỉ
Cần
cù
Quanh
năm vất vả
Tất
tả ngược xuôi
Thân
cò lặn lội
Nuôi
dạy con ăn học
nên
người.
Giọt
mồ hôi mẹ rơi
Thấm
vào lòng đất
Cây
cối đâm chồi
Nở
hoa
Kết
trái.
Cuộc
đời mẹ
Mòn
mỏi
Đợi
chồng
Chiến
chinh trở về.
Con
cái đi khắp bốn phương
Nhớ
mẹ
Cay
cay nơi sống mũi
Trở
lại quê xưa
thăm
ngôi nhà cũ
Nước
mắt rưng rưng
Tim
đau quặn thắt
Chữ
hiếu chưa tròn
Mẹ
về nơi xa vắng
Lòng
con nghẹn đắng
Mẹ
ơi!
Đời
mẹ chưa phút thảnh thơi
Mang
nỗi vất vả về nơi cửu tuyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét