12 tháng 8, 2014

Thơ HỒNG THANH QUANG

BIỆT KHÚC SA PA

Ở đâu trời nắng nỏ,
Sa Pa mát như em.
Và đôi môi hé mở,
Và cái nhìn êm êm...



Anh thành nhà thờ đá
Bất động nhìn em qua.
Thời của mình đã đoạn,
Em rất gần - rất xa...

Chỉ lúc trăng vành vạnh,
Nhìn không rõ mặt nhau,
Anh lần theo hương tóc
Dụ em vào tối sâu...

Và sẽ không thể biết
Nụ hôn từ nơi đâu,
Và sau này sẽ tiếc
Lời ngỏ tình rối câu...

(11-8-2014) - tại Nhà Thờ Đá Sapa.
__________________________________ 


HY VỌNG CUỐI
đôi mắt sẽ mở như lần thứ nhất
sen Tây Hồ nở giữa vàng thu
ta không lầm lẫn đâu dẫu tìm nhau thấy muộn
trong phút giây tuổi tác bay vù

như cánh chim bị tình yêu đánh động
những kinh nghiệm tháng năm bỗng hoá dư thừa
ta không cần sự từng trải cầm tay ta nữa.
đôi mắt mở như lần đầu tự dẫn ta qua

những mùa hạ đã làm sen úa
máu thanh xuân ta còn giữ trong mình
em lại sẽ trẻ trung và cất tiếng
nhẹ nhàng gọi lại bình minh

em tha thứ cho anh những ngông cuồng ảo vọng
anh đã rời em để được quay về
đường đã định không thể ai vượt tắt
lối đoạn trường đã dành sẵn ta đi

đôi mắt sẽ mở như lần thứ nhất
ta lại tin hạnh phúc thực chân thành
những cánh sen lạc mùa lại trắng
giữa Tây Hồ khi đêm ngả vào xanh...

(20-9-1996)
__________________________________ 

KHÚC MÙA THU

Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa,
Sao thương ai ở mãi cung Hằng?
Lời nguyền cũ trên đầu như nguyệt quế
Đâu chịu nhoà khi tới giữa mùa trăng.

Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc,
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em.
Người-đàn-bà-giấu-đêm-vào-trong-tóc,
Còn điều chi em mải miết đi tìm?

Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như mọi người thôi.
Nhưng chưa hết cuộc yêu, tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người.

Ngay cả nếu âm thầm em hoá đá,
Bầu lặng yên cũng đã vỡ rồi.
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời.

Sẽ chỉ còn quầng Thu thuở ấy
Mãi cô đơn vằng vặc giữa trời.
Người-đàn-bà-giấu-đêm-vào-trong-tóc,
Em tìm gì khi thất vọng về tôi?
__________________________________ 

ĐÃ KẾT THÚC TRONG TÔI MÙA HẠ

 Đã kết thúc trong tôi mùa hạ,
Vòm lá xanh nhuộm thẫm con đường.
Tắt hết nắng và thôi ồn ã
Những âm ve như tâm sự luân thường.

Tôi ủ những vị chua quá vãng,
Quả sấu lăn trọn một vòng đời.
Gió thổi bạt hạt mưa ấp sáng,
Soi môi ai mềm lại chăng lời.

Tôi thao thức cà vào bóng tối,
Ai như em, ai chẳng như mình.
Run rẩy những sợi trăng vàng chói
Thúc vân tay đổi vận tâm tình.

Nhưng đã chậm nhịp chân đuổi gió
Nhang nhác về chiếc lá như tin
Yêu lẻ thế chắc không uổng nhớ
Hạ qua đi, ai sẽ lại mơ tìm...

(8-1996)
_________________________________ 

GỬI AI MÔI ĐIỂM NỐT RUỒI
 

Lệ buồn hoá thạch kề môi,
Hay là dấu nụ hôn tôi thuở nào...

Trách ai quên một câu chào
Để cho ký ức xanh xao tới giờ...

Tôi tìm vui ở vần thơ,
Trái tim phấp phỏng dệt mơ cho đời...

Thu rồi, trời bớt nắng nôi,
Gặp em lại thấy đứng ngồi chẳng yên...

(14-8-2014)
________________________________ 

 THU


Em đứng như tán cây,
Đốt nắng vàng chang chói.
Anh cơn gió lạc ngày
Rung nỗi niềm bóng tối.

Hạ đã thành ký ức,
Đông vẫn còn chưa sang.
Chỉ một điều có thực:
Vành mênh mang. Mênh mang...

Chắc cũng là vui sướng
Được như thế tàn phai:
Tựa bộ quân hàm tướng
Lá vàng rơi xuống vai...
_____________________________________________ 

CÓ NHỮNG NGÀY TÔI NHỚ EM VÔ CỚ

Có những ngày tôi nhớ em vô cớ,
Nhớ con đường chưa từng bước bên nhau,
Nhớ hò hẹn không trở thành sự thật,
Nhớ tình yêu chẳng được bắt đầu.

Tôi nhớ mắt không nhìn tôi bối rối,
Tôi nhớ môi hôn không phải tôi rồi.
Rất vô cớ thế mà tôi nhớ
Lá thư hờ em không viết cho tôi,

Rằng tất cả chỉ là mộng mị,
Những vinh hoa phú quí trên đời,
Những hạnh phúc và không hạnh phúc
Có hay không cũng chỉ tạm thời.

Chỉ duy nhất trái tim là vĩnh viễn,
Trái tim tôi em giữ từ lâu,
Nhưng cũng đã từ lâu tôi chẳng biết
Em là ai và em đang ở đâu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét