9 tháng 3, 2014

Sao nỡ

Sơn Giang

Có nào ngờ mình mãi phải chia xa
Mỗi đứa một nơi, phương trời xa lắc
Đứa về phương Nam đứa ra phương Bắc
Đường phân li, tình cũng mãi xa rồi
Em ngây dại trước bầu trời đầy nắng
Chân bước đi vô định chốn
đông người


Mắt thẫn thờ nhìn khoảng trời xa vắng
Giọt lệ rơi, trách sao quá phũ phàng ...
Bến trần gian xuôi ngược, ngược xuôi.


(Cúc đắng)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét