Trần Thị Lam
Ừ
phải, bây giờ mùa thu đã ra đi
Mưa đã rơi đầy trên miền xưa cũ ấy
Nắng đã sang sông và cây cầu đã gãy
Em ngẩn ngơ đi tìm theo những dấu chim di.
Mưa đã rơi đầy trên miền xưa cũ ấy
Nắng đã sang sông và cây cầu đã gãy
Em ngẩn ngơ đi tìm theo những dấu chim di.
Ừ
phải, thế là mùa thu đã ra đi
Gió đã hát khúc ca chia li trên đồng vắng
Hoa cúc vàng đã tàn trong cỏ ấm
Sao em cứ đi tìm theo dấu một làn hương?
Gió đã hát khúc ca chia li trên đồng vắng
Hoa cúc vàng đã tàn trong cỏ ấm
Sao em cứ đi tìm theo dấu một làn hương?
Mùa
thu hiền như một giọt sương
Đã cất mình bay lên khi đông vừa chạm tới
Đường đi thì xa xôi, đường về thì vời vợi
Để em ngẩn ngơ hoài theo dấu những tàn phai.
Đã cất mình bay lên khi đông vừa chạm tới
Đường đi thì xa xôi, đường về thì vời vợi
Để em ngẩn ngơ hoài theo dấu những tàn phai.
Thôi
mà em! Thu không hẹn ngày mai
Kỷ niệm cũ giờ buồn như nốt nhạc
Khi không thể cất lên thành bài hát
Sao em cứ đi tìm theo một dấu thu xưa?
Kỷ niệm cũ giờ buồn như nốt nhạc
Khi không thể cất lên thành bài hát
Sao em cứ đi tìm theo một dấu thu xưa?
Tạm
biệt mùa thu, tạm biệt những giấc mơ
Nghe giá buốt từ chân trời thổi tới
Ai nắm ai buông trên đường đời muôn lối
Ai nhớ ai quên... nghe tiếng gió gọi mùa...
Nghe giá buốt từ chân trời thổi tới
Ai nắm ai buông trên đường đời muôn lối
Ai nhớ ai quên... nghe tiếng gió gọi mùa...
P/s: Trò chuyện với Thiền
Nguyễn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét