12 tháng 11, 2017

Thơ Hương


Vũ Thu Hương


GIAO MÙA

Em về vay tạm heo may
Mượn thêm chút gió để say với đời
Cùng mây ngũ sắc rong chơi
Trốn trong khoảng lặng một thời xa xưa...

Em tìm chút nắng sau mưa
Chạm đông chớm lạnh như vừa mới yêu
Câu thơ cóp nhặt cuối chiều
Gầy như ngọn gió mà liêu xiêu lòng.....

7.11.2016


THỈNH CẦU !

Hãy cho em làm người tình chồng nhé!
Làm vợ lâu…em thấy mệt rồi
Đầu bù, tóc rối, lôi thôi
Lại suốt ngày cằn nhằn, cau có…

Giờ em muốn làm người tình bé nhỏ
Được yêu thương, chiều chuộng, tặng quà
Lâu lắm rồi chẳng son phấn nước hoa
Con còn nhỏ nên lúc nào cũng vội…

Mở mắt ra… từ khi trời còn tối
Chồng trên giường hỏi bữa sáng xong chưa?
Sao vợ chẳng được chăm sóc, đón đưa…
Nhà của chung…sờ đâu… chồng cũng hỏi

Điện thoại vợ trả tiền mà nhiều khi gọi
Toàn ậm ờ, phủ sóng, thuê bao…
Làm người tình chẳng mất một xu nào
Luôn tuân lệnh!có mặt ngay tức khắc…

Chồng à! Xin anh tính toán rồi cân nhắc
Trả chức vợ cho anh! Em nhận thiệt về mình
Tặng cả cửa nhà, con ngoan lại đẹp xinh
Vợ chỉ xin làm người tình thôi chồng ạ!

11.11.2017


ĐỪNG BỎ RƠI EM LÂU QUÁ ĐƯỢC KHÔNG?

Đừng bỏ rơi em lâu quá được không?
Em sợ mình trở thành người phản bội
Đừng biến em thành người có lỗi
Lỗi với tình yêu và tội với chính mình!

Nếu yêu em …Sao anh lại vô tình
Để mình em…mà ngóng về ngày cũ
Em cần niềm tin cho trái tim trú ngụ
Một khoảng trời riêng ấm tình người

Đã lâu rồi em quên mất chẳng cười
Mặc hoa nắng đùa chơi với gió
Nhưng em giận đôi con mắt đỏ
Bụi chưa vào đã dụi …làm đau?

Tại phố đông người mình lạc mất nhau?
Hay tại bận rộn, giận hờn vô cớ
Đêm dài lắm! Anh ơi em sợ!
Anh bỏ rơi em…Em bỏ rơi mình….

20.10.2017


ĐÁN ĐĂM

Về đây anh? Nơi này bình yên lắm!
Mình trồng ngô,thả cá, nuôi gà
Sẵn cây que dựng một nếp nhà
Em là liếp thưa che đời anh sương gió...

THU BÂNG KHUÂNG

Anh nói điều gì với mùa thu ?
Mà sáng nay heo may rợp ngõ
Bông cúc vàng hanh hao trước gió
Bỗng thấy thèm hơi ấm một bàn tay…

Mùa thu dấu em trong chếnh choáng men say
Giọt nắng cuối ngày phết thêm màu lá.
Anh tìm em giữa cuộc đời hối hả
Hoàng hôn nghiêng …phía cuối con đường…

Thu dịu dàng mắt biếc dâng hương
Em bướng bỉnh mặc gió lùa tóc rối
Khoảnh khắc giao mùa… đủ vừa giận dỗi
Mặc heo may… chẳng níu về mình.

Anh đừng trách mùa thu vô tình
Bởi mây trắng mang nỗi buồn con gái
Mùa qua đi ....sẽ còn trở lại
Anh có quay về ? …hỡi dấu yêu!

28.9.2017


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét