KHAO KHÁT
Minh Triết
Xé
toạc xống áo đoan trang em quẳng lại
Chân trần dò dẫm tới miền quên
Anh còn chờ đợi người lạc lối
Đón dìu em vào một cõi điên...
Chân trần dò dẫm tới miền quên
Anh còn chờ đợi người lạc lối
Đón dìu em vào một cõi điên...
Nỗi day dứt sẽ vung vào gió thoảng
Sự trở trăn tung toé ném lên trời
Kệ nhân gian khắt khe nhàu nhĩ
Em cuống cuồng tươi mới với anh thôi...
Nuối tiếc
Minh Triết
Minh Triết
Em
lặn ngụp một mình trong ký ức
Giá còn níu lại được bàn tay
Bờ vai anh em không phải mượn
Đổ gục lên thổn thức dâng đầy...
Giá còn níu lại được bàn tay
Bờ vai anh em không phải mượn
Đổ gục lên thổn thức dâng đầy...
Nếu
đêm ấy bất ngờ quay trở lại
Có dám kệ cõi đời lẫn lộn thực và mơ?
Cho phép mình một lần nhầm lẫn?
Tan vào nhau chảy đến chỗ vô bờ...
Có dám kệ cõi đời lẫn lộn thực và mơ?
Cho phép mình một lần nhầm lẫn?
Tan vào nhau chảy đến chỗ vô bờ...
Nỗi
nuối tiếc nhấn chìm em xuống đáy
Hay nhân sinh có thế mới vẹn toàn?
Chuyện tình cảm, làm sao mà định trước
Làm sao mà phân được rõ đúng sai...
Hay nhân sinh có thế mới vẹn toàn?
Chuyện tình cảm, làm sao mà định trước
Làm sao mà phân được rõ đúng sai...
Nếu
được làm lại từ đầu, anh có khác?
Còn khôi hài, nén khao khát đổi bình yên?
Em còn buộc tim mình bằng gai nhọn?
Để nuối tiếc này xứng đáng tái sinh...
Còn khôi hài, nén khao khát đổi bình yên?
Em còn buộc tim mình bằng gai nhọn?
Để nuối tiếc này xứng đáng tái sinh...
26/12/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét