18 tháng 5, 2020

HAI NGƯỜI ĐÀN BÀ (2)



II- NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐƠN THÂN

Đinh Tiến Hùng

Đọc  I- NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẪN

-     Phần 1.
Tháng 10 năm 2018 tôi đăng chuyện NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẪN lên fb, nhiều bạn hỏi: thế cô Hường thế nào?
Thú thật thời điểm đó (lúc đăng bài) tôi chưa gặp cô Hường và không biết cuộc sống, hoàn cảnh, công việc cô Hường thế nào.
Sau này có việc ra thành phố vài lần tình cờ gặp lại các đồng nghiệp cũ, trong câu chuyện tôi biết cô Hường giáo viên tiểu học một mẹ một con đã nghỉ hưu chuyển về quê Vĩnh Phúc, nghe đâu cô ấy đã lấy chồng. Bạn tôi giới thiệu tôi đến gặp người bà con của cô Hường ngay thành phố. Và tôi đã xin được số điện thoại của cô Hường.
Tôi gọi cho cô Hường, giới thiệu tên, nghề nghiệp, địa danh nơi tôi ở trước khi tôi nghỉ hưu và câu chuyện NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẪN tôi đã viết, đăng lên fb. Tôi xin phép cô được tìm hiểu về phần cuộc sống, công tác của cô và cháu để viết tiếp phần câu chuyện tôi đã viết.
Cô vui vẻ nhận lời sẽ kể tôi nghe về cô và mời tôi về nhà cô chơi.

***
Chuyến xe khách đưa tôi qua ngoại ô thành phố Vĩnh Yên, tôi xuống xe ngay cổng nhà cô Hường. Cô Hường đón tôi ở sân:
- Em chào anh! Mời anh vào nhà.
Căn nhà xây theo kiểu nhà vườn, trước nhà khoảnh sân rộng, bên phải là vườn rau, các luống rau được ngăn bằng lối nhỏ xây gạch pa panh. Tôi thấy có rau muống, dền tím, dền gai, mùng tơi, cà giòn, cà tím, luống đậu đũa, giàn mướp, mấy cây ớt, khoảnh hành củ, có cả hành lá, ngải cứu.
Bên trái mấy luống hoa đã ra hoa đủ màu sắc, có loài đang chờ vụ hoa.
Hường pha trà, bộ khay chén sáng loáng như vừa được đánh rửa, cô tráng ấm bằng nước sôi đủ thời gian làm nóng ấm, cho chè rồi pha nước.
Tôi đang định giới thiệu và nhắc lại chuyện tôi đã gọi điện thoại cho cô, thì cô đã nói:
- Anh không khác mấy chỉ có trông anh mập hơn xưa.
Tôi ngạc nhiên:
- Ơ...thế chúng ta đã gặp nhau?
Cô nói:
- Anh không nhớ em chứ em vẫn nhớ anh. Hồi anh ở phòng Giáo dục, năm 1986 đoàn công tác của phòng Giáo dục sang trường em kiếm tra chuyên môn khối cấp 2. Anh là tổ trưởng dự giờ, kiểm tra hồ sơ môn toán-lý. Cô Ngần giáo viên trẻ về trường được ba năm nói với em: Anh dự giờ và kiểm tra hồ sơ của nó và đánh giá loại giỏi. Trước đó tổ chuyên môn và trường đánh giá chuyên môn của nó chỉ loại trung bình.
Năm sau nó được chuyển trường và làm tổ trưởng, mấy năm sau lên hiệu trưởng. Nó bảo có thể anh đã giúp nó.
Tôi nhớ lại chuyện đó và nói với Hường:
Tôi chưa bao giờ làm ở phòng Giáo dục, hàng năm phòng Giáo dục tổ chức các đoàn công tác đến trường đều lấy giáo viên các trường khác tham gia. Còn việc của cô Ngần tôi không giúp, tôi chỉ phản ánh năng lực chuyên môn của cô ấy bằng hồ sơ chuyến công tác và phát biểu trong cuộc họp tổng kết đợt công tác.
Tôi đề cập đến việc viết tiếp câu chuyện liên quan đến câu chuyện NGƯỜI ĐÀN BÀ NHẪN.
Cô Hường mời tôi uống nước và cô cũng nhấp ngụm trà, nhìn cách cô nhấp trà tôi biết cô là người hiểu trà.

Cô bắt đầu kể: "Năm 1979 vừa tròn 19 tuổi, em tốt nghiệp sư phạm cấp 1 của tỉnh ..."
Cô kể xong, nét mặt như trầm xuống ưu tư suy ngẫm...một lúc sau:
“Câu chuyện của em như vậy anh ạ...”

Tôi để cho không khí xung quanh im ắng một lúc.
Tôi cảm ơn cô đã kể cho tôi nghe về cuộc sống và quá trình công tác của cô từ khi khi vào ngành, có cháu, nuôi cháu trưởng thành đến khi nghỉ hưu.
Tôi hỏi cô có nhắn gì người quen nơi cũ không?
Cô bảo cuộc sống thế rồi cứ để như thế, những gì xảy ra chỉ là kỉ niệm, có kỉ niệm buồn, kỉ niệm vui. Em thấy như bây giờ em hạnh phúc và mãn nguyện lắm: con trưởng thành, có nghề nghiệp, vợ chồng cháu hoà thuận, cháu nội em ngoan ngoãn. Em có một gia đình nhỏ, vợ chồng già bên nhau.

Bạn đọc thân yêu của tôi!
Câu chuyện cô Hường kể được tôi thu âm, việc của tôi bây giờ là chuyển từ kênh âm thanh thành văn bản để phục vụ các bạn. Trong quá trình chuyển đổi tôi giữ nguyên tinh thần nội dung câu chuyện, chỉ lược bớt những câu chữ từ ngôn ngữ nói thành ngôn ngữ viết cho phù hợp.

18/5/2020
(còn tiếp)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét