Nguyễn Thị Hạnh Loan
Từ
ngày lạc mất anh
Tim em đầy cỏ dại
Tim em đầy cỏ dại
Em
lạc về phía núi
Nỗi nhớ mọc thành rừng
Nỗi nhớ mọc thành rừng
Em
lạc về phía biển
Nỗi nhớ hoá mênh mông
Nỗi nhớ hoá mênh mông
Em
lạc vào khoảng không
Nỗi nhớ ùa tứ phía
Nỗi nhớ ùa tứ phía
Lạc
vào mây vào gió
Lạc vào đò trôi sông
Lạc vào đò trôi sông
Lạc
vào thời đã mất
Bỗng thấy mình vẫn trong
Bỗng thấy mình vẫn trong
Mắt
một thời vẫn biếc
Dáng một thời vẫn thanh
Biển một thời vẫn xanh
Em một thời vẫn anh...
Dáng một thời vẫn thanh
Biển một thời vẫn xanh
Em một thời vẫn anh...
22.6.2018.