27 tháng 6, 2018

TỪ NGÀY LẠC MẤT ANH

Nguyễn Thị Hạnh Loan

Từ ngày lạc mất anh
Tim em đầy cỏ dại

Em lạc về phía núi
Nỗi nhớ mọc thành rừng

Em lạc về phía biển
Nỗi nhớ hoá mênh mông

Em lạc vào khoảng không
Nỗi nhớ ùa tứ phía

Lạc vào mây vào gió
Lạc vào đò trôi sông

Lạc vào thời đã mất
Bỗng thấy mình vẫn trong

Mắt một thời vẫn biếc
Dáng một thời vẫn thanh
Biển một thời vẫn xanh
Em một thời vẫn anh...

22.6.2018.


ĐIỀU GIẢN DỊ


Nguyễn Thị Hạnh Loan

Đó không phải là bài thơ em viết cho anh
Mà là bài thơ em viết cho người khác
Người đến bên em khi tình anh phai nhạt
Và yêu em thật nhiều như anh đã từng yêu

Bởi anh ơi, thật giản dị một điều
Người đàn bà yêu trong vòng tay anh xiết lả
Người đàn bà yêu nhen tình trên đôi má
Và đôi mắt nàng từng sóng sánh bóng hình ai

Bởi ai vô tình đã nới lỏng vòng tay
Không thấy nàng kề bên vẫn rực hồng đôi má
Và mắt nàng vẫn đắm say khôn tả
Để câu thơ xưa thất lạc gót chân người

Anh đừng buồn vì bỗng có một ngày thôi
Câu thơ ấy đã dành cho ai khác
Mang hồn nương theo cánh chim trời phiêu bạt
Dắt lối em về bên gối mộng bình yên

Em tin trên đời tình yêu chẳng ngủ quên
Mà tại người không nhớ rằng cây khô luôn khát
Và sẽ đến một ngày lại ngát xanh sa mạc
Khi mạch nước sông ngầm vẫn tuôn chảy bao la..

Đêm 6/1/2016.
(Trích Hãy nói yêu khi hoa hồng nở, NXB Văn học 1/2017)