Lưu Đức Huấn
Chỉ
còn vài giờ nữa thôi thế là tháng 8 cũng rời đi và mang theo cái hương vị ngập
ngừng của tiết giao mùa!
Tháng
chín cận kề đang kiêu hãnh ghé về sẽ đem theo những tia nắng vàng hoe, mang
theo những con đường mênh mang ngập tràn lá đỏ lòng người mênh mang ngập tràn
thi vị...Nỗi nhớ nửa chừng đôi khi cũng bay bổng như hồn thi sĩ!
Không
gian tháng chín không nhuốm đầy sầu muộn không xác xơ, không hoang toàn như thể
tháng mười. ..Khoảnh khắc giao mùa chơi vơi, nhỏ bé mà tinh tế, dịu dàng mà sâu
lắng... Nghe hương thu thoảng qua mà ngào ngạt đến nao lòngi!
Chiều
cuối cùng của một tháng 8 nữa lại qua đi – một tháng chín sắp chạm chân lên
thềm phố, hẳn là cũng có nhiều người cũng muốn chìm vào một vài hình ảnh đẹp để
dón chào tháng chín phải không?
Tháng
chín đến, vàng phai trong gió, con phố đứng ngóng chờ những bóng người lang
thang cô quạnh…
Tháng
chín đến nghe mùi hương hoa sữa lạc đường. Ấy thế mà người ta cũng buồn nhiều
lắm...mùa thu cũng có kẻ buồn não nề hơn mớ xác lá vàng dạt bên lề đường mỗi
chiều rơi vô vọng...!
Tháng
chín đến, giục giã trống trường. Ai cũng nhớ lại một thuở học trò,…Mỗi khi
tháng chín trở về gợi nhớ một thuở thơ ngây áo trắng, có người cười, người
khóc, người bâng khuâng, người mải miết kiếm tìm .. Tháng chín là một khoảng
trời bao la của ký ức ngày xưa hãy còn đọng lại, ôm ấp nỗi buồn gửi vào hương
thu sầu muộn…
Tháng
chín đến, vàng phai trong gió…Bởi có một loài heo may hối tiếc đến lạ lùng, ta
đang chờ đợi đôi mắt thu mưa trở về ngõ ấy, khỏa lấp đi khoảng trống mênh mang.
Tháng
chín đến, những con phố đứng ngóng chờ nhau. Những con phố xa nhau dẫu biết
muôn đời không hề gặp gỡ. Con người vô tình quên nỗi nhớ giữa cuộc đời vồn vã,
để những con phố vốn dĩ chẳng biết yêu thương, chẳng biết yêu đương cũng phải
động lòng. Những con phố khát khao mùa thu đến mức đảo điên, cây hạnh phúc vì
xác xơ, lá mừng vui vì được chết. Nhưng thu đâu? Xanh của cỏ cây, xanh của bầu
trời, còn cái sắc vàng thu hình như chỉ có những sợi nắng yếu mềm mang lại.
Dường
như trong thẳm sâu của những mảnh hồn lạc lõng, mùa thu chỉ là một mớ bùi ngùi,
huyễn hoặc còn làm họ si mê trong những chiều tà trở gió…Một cái với tay không
đủ dài để chạm đến những yêu thương thật sự. Năm tháng miệt mài trôi qua, dòng
thời gian vẫn cố khắc vào lòng nhau nhẹ nhàng, êm dịu rồi dấu sâu tận đáy tâm
hồn.
Tháng
chín dịu vàng, rộn tiếng chim ca. Có một câu chuyện sẽ không bao giờ còn ai
nhắc tới, ta không còn ngồi nghe những nỗi niềm riêng chưa bao giờ kể… Rồi mai
đây, với một người xa lạ, họ sẽ giữ câu chuyện ấy như một bí mật ..có thể họ sẽ
kể cho nhau nghe như một chuyện tình vỡ lỡ trong quá khứ chẳng còn chút gì đọng
lại trên môi.
Chỉ
là chút xao động chuyển mùa, nắng thì bớt gắt và gió thì mát dịu hơn. Chào
tháng chín để tạm biệt cái oi ả của mùa hè, đã bắt đầu vơi đi những cơn mưa rào
bất chợt làm em ướt áo
Phố
núi chiều nay nhẹ tênh, chầm chậm trôi như đang hối hả đi tìm một chút nhớ. Gió
vẫn khẽ chờn vờn bên gốc bàng phủ đầy lá rụng. Bỗng bâng khuâng gợi muôn vàn kỉ
niệm. Nắng xen nghiêng đổ loang vào mắt ai đang ngập ngừng, chầm chậm bước về
.. chiều chớm thu vội buông hững hờ, bỏ lại sau lưng những mảnh ghép loang màu
thời gian cho một điều sắp qua, sắp cũ, sắp xa…
Những cơn mưa vội vã cuối chiều, cuối tháng dường như níu lòng người ở lại với
thời gian,
Một nụ cười xen nghiêng, nắng ùa sâu vào đôi mắt ngập tràn mùa thu, chiều đổ
xuống mái tóc buông dài trong gió
Tháng
Chín mùa thu, mùa đổ lá, đổ vào lòng người bao nhớ thương vụng về nhưng tha
thiết.
Tháng
chín ta ru mình lặng lẽ trong những xúc cảm lắng đọng sau những đoạn đường ta
đã đi qua, từng mảnh kí ức để cố ghép lại trong những khoảnh khắc giao mùa. Ta
chợt nhận ra, đã thêm một mùa thu vàng rụng lá, “hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố
đêm đêm”. Ta không nỡ đánh mất dòng kí ức ngọt ngào cái mùi dịu ngọt ấy khiến
ta nhớ, ta quên, ta đánh mất…lưng chừng!
Chiều - 31/8/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét