An Hòa
Dịp cuối năm là khi gia
đình sum họp, người đi xa ngóng
ngày về cố hương, người ở nhà cũng chờ dịp đoàn tụ.
Trong cái nao nức mong chờ ấy, người ta nghĩ nhiều về gia đình,
về tổ ấm, về gìn giữ những giá trị xưa, về đạo nghĩa vợ chồng…
ngày về cố hương, người ở nhà cũng chờ dịp đoàn tụ.
Trong cái nao nức mong chờ ấy, người ta nghĩ nhiều về gia đình,
về tổ ấm, về gìn giữ những giá trị xưa, về đạo nghĩa vợ chồng…
Người
xưa có câu: “Một ngày vợ chồng trăm
ngày ân, trăm ngày vợ chồng thì tình nghĩa còn sâu hơn biển”. Giữa vợ chồng không chỉ
có tình cảm mà quan trọng hơn là còn có một chữ “ân” nữa. Chữ “ân” ( 恩 = ơn, ân) ấy là do chữ
nhân ( 因
= trong nhân quả) đặt trên chữ tâm ( 心 = trái tim) mà ra, vậy nên mới nói hai con người
xa lạ có thể nên duyên vợ chồng chính là do duyên nợ mà thành. Cũng bởi vì cái
ân ấy mà hai con tim cần phải nâng đỡ lẫn nhau, không xa rời, không bỏ quên
nhau, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, không vì ngoại cảnh mà đổi thay hay bội bạc.
Lẽ
dĩ nhiên, bên cạnh “ân” còn có “ái” (yêu) nữa. Người ta nói, mấy ai hiểu được
tình yêu? Chữ “ái” ( 愛 = yêu) ấy là do chữ trảo ( 爪 = cầm, nắm), chữ mịch ( 冖 = bao quát lên), chữ tâm
(“心”
– trái tim), chữ hữu ( 友 = người thân) mà thành, hàm ý là muốn yêu thì phải nắm cho toàn diện
cái tâm của người ta, chính là phải thấu hiểu người bạn đời của mình, có như
thế mới là tri âm tri kỷ.
Người
xưa tin rằng duyên vợ chồng là nhờ có sự ban ơn của Trời cao, của cha mẹ. Vì
vậy, khi đến với nhau, có “ái” (tình cảm) thì phải có “ân”, biết ơn Trời Đất,
cha mẹ. Giữa vợ chồng, thì “ân” (ơn) được coi là nền tảng, hơn nữa trong “ái”
(yêu) cũng có lý tính, vì thế mà mới có thể chung sống hòa hợp cùng nhau đến
bách niên giai lão.
Xét
trong phạm vi gia đình thì vai trò của người chồng và người vợ cũng được coi là
chủ đạo nhất, quan trọng nhất. Họ bên trên thì phụng dưỡng cha mẹ, bên dưới thì
dưỡng dục con cái. Nếu như mối quan hệ vợ chồng mà rạn nứt thì cha mẹ không
được phụng dưỡng chu toàn, con cái không được dạy dỗ đúng mực, gia đình đứng
trước nguy cơ tan vỡ.
Về
mặt xã hội, cuốn “Trung Dung” trong Tứ Thư Ngũ Kinh có câu rằng: “Quân tử
chi đạo, tạo đoan hồ phu phụ. Cập kì chí dã, sát hồ thiên địa”, ý nói đạo của
người quân tử là bắt đầu từ đạo vợ chồng, phát triển tới cảnh giới cao thâm thì
có thể quan sát hiểu rõ ràng tường tận cái đạo của tất cả mọi sự vật trong trời
đất. Cổ nhân xem thiên địa, âm dương là nền tảng nguyên thủy nhất của tự nhiên
và vợ chồng là nền tảng nguyên thủy nhất của xã hội.
Cho
nên, vợ chồng cần yêu thương và kính trọng lẫn nhau, làm tròn bổn phận của
mình, không làm việc trái luân lý đạo đức, “tương kính như tân” (kính
trọng nhau như khách), có việc thì cùng bàn bạc để làm. Làm được như thế thì
gia đình sẽ thuận hòa, xã hội sẽ an định. Mối quan hệ vợ chồng vì thế mà trở
thành đạo nghĩa.
“Đạo”
là một trong những khái niệm trung tâm nhất của văn hóa truyền thống. “Đạo” cơ
bản bao gồm ba ý nghĩa: một là nguồn gốc, là bản chất và chốn trở về cuối cùng
của vạn vật trong vũ trụ; hai là định luật căn bản rộng khắp, vĩnh hằng không
thay đổi, bao trùm lên hết thảy; ba là một loại cảnh giới tinh thần cao thâm.
Đạo chung sống giữa vợ chồng cũng cần phải tuân theo ý nghĩa vĩnh hằng, không
thay đổi.
Đời
người có mừng, giận, yêu, ghét, đắng cay, ngọt bùi, nếu một người không có lý
trí và đạo đức vững chắc làm nền tảng, thì sẽ rất khó để giữ được đạo nghĩa vợ
chồng. Vì thế, “ân ái” vợ chồng phải được đặt trên nền tảng luân lý đạo đức thì
mới trọn vẹn ý nghĩa và bền lâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét