Cộng với những hiểu biết
vốn có từ trước năm ngày du lịch bụi ngắn ngủi, đủ để tôi cảm thấy xã hội Nhật,
người Nhật là cả một hình ảnh đảo ngược của xã hội Việt, người Việt.
8 - 6 -2013
Xuất phát từ Hà Nội, sau một chuyến bay đêm hơn
bốn tiếng đồng hồ, chúng tôi bắt đầu một ngày mới trên chiếc xe từ sân bay
Narita về Tokyo .
Không khí dịu mát như một ngày cuối thu đầu đông ở đồng bằng sông Hồng, song
cái lạnh ở đây lại có khí vị vùng biển bắc, cái cảm giác mà tôi cảm nhận khi
đến Leningrad
vào năm 1988.
Nhìn chung quanh, thấy khung cảnh thoáng rộng
sạch sẽ, cây cối đạm bạc. Ghé lại một trạm bên đường để xe mua xăng, bắt gặp
không khí của nước Nhật bình thường, người nào người nấy chăm chú vào công việc.
Có cái lạ là, khi đến Tokyo , tôi cũng lại gặp một khung cảnh vắng
lặng như vậy. Không những trên đường người đi bộ thưa thớt mà cả ô tô đi lại
cũng ít. Trong khi đó, lại biết rằng Tokyo
có đến 20 triệu dân và hàng ngày có đến 40 triệu người lai vãng. Nơi tôi tới
chỉ là ngoại ô chăng? Thành phố chính ở đâu? Như đã đoán được thắc mắc của tôi,
người hướng dẫn du lịch sớm giải thích, đây chỉ là phần trên mặt đất, còn trong
lòng đất có đến bốn thành phố nữa. Ở đó cũng có giao thông, xe điện ngầm, những
phố buôn bán; ở đó mặc dù rất đông, nhưng rất trật tự.