1 tháng 10, 2015

Đàn ông mấy ai "cai trị" được đàn bà


 Hoàng đế Napoleon chinh chiến trên lưng ngựa, làm bá chủ hầu hết lục địa châu Âu và một phần châu Á đã phải xót xa: “Ra đời trăm trận trăm thắng, về nhà không thắng nổi người đàn bà”. Sự thật cay đắng của hoàng đế còn là bài học cho thế giới đàn ông. Vì sao không thắng nổi người đàn bà? Vì sao đàn bà luôn được coi là phái yếu lại sở hữu sức mạnh bí ẩn và kỳ lạ có thể lật đổ “ngai vàng quyền lực” đàn ông như thế?

Nghĩ về thế giới đàn bà, trong tôi luôn luôn có hai con người. Khi con người thứ nhất lên tiếng, tôi cảm nhận được sự bí ẩn kỳ vĩ của thế giới phụ nữ. Nói về sức mạnh đàn bà, đại văn hào nước Pháp nửa đầu thế kỷ 19 Honore De Balzac, bậc thầy của tiểu thuyết hiện thực nói rằng: “Ai có thể “cai trị” được một người đàn bà thì người ấy có thể cai trị được một quốc gia”. Nhưng đàn ông mấy ai “cai trị” được đàn bà? Có khi còn ra nông nỗi ngược lại.
Người ta đã bàn nhiều đến nhà Chu bị mất bởi mỹ nữ Bao Tự, nước Ngô bị xóa sổ bởi Tây Thi “chim sa cá lặn”, nước Đại Việt có thêm châu Ô châu Rí nhờ Huyền Trân Công chúa… Sắc đẹp đàn bà bao phen làm “khuynh quốc nghiêng thành”, tan nát cơ đồ, nhưng xét ra thì phụ nữ cũng chỉ là nạn nhân tội nghiệp nằm trong trận đồ kế mỹ nhân của đàn ông chinh phạt… đàn ông.
Còn bàn đến những người đàn bà thay đổi thế giới thực sự bằng hoàn toàn giá trị đàn bà, trước hết phải kể đến Nữ hoàng Cleopatra. Cha mất, nàng loại người em trai ra khỏi vũ đài chính trị và đoạt luôn quyền cai trị Ai Cập độc lập với tư cách là một nữ hoàng. Julius Caesar - thống soái tối cao của La Mã cũng phải dịu dàng như con mèo ngoan nằm trong vòng tay nàng. Marcus Antonius - thống chế La Mã lừng danh cũng không thoát khỏi vòng ngực ấm nóng, sự thông thái của nàng và cùng nàng cai quản đất nước Ai Cập cổ đại mênh mông. Không thể nói hai người đàn ông xuất sắc nhất lịch sử thế giới La Mã cổ đại “chết ngợp" bởi vẻ đẹp nóng bỏng của Cleopatra mà không đề cập sức mạnh từ trái tim yêu thương và vẻ lịch lãm quyến rũ của nàng.
Ở Phương Đông huyền bí, Võ Tắc Thiên – nữ hoàng đế duy nhất của Trung Hoa phong kiến cũng tung hoành “lấp biển vá trời”. Con đường làm thay đổi thế giới trung đại thời nhà Đường của Võ Tắc Thiên chuyển biến từ vị trí tài nhân nhỏ bé đến hoàng hậu, hoàng thái hậu, và đỉnh cao quyền lực là hoàng đế. Võ Tắc Thiên đẹp, cái đẹp ấy cùng lắm chỉ là “Mỹ nhân tự cổ như danh tướng”. Sắc đẹp làm nên giá trị người đàn bà với ý nghĩa mỹ học chỉ có thể dành cho chiêm ngắm, thụ hưởng hoặc cùng lắm trở thành quyền lực sai khiến vua chồng, vua cha. Võ Tắc Thiên không chỉ điều khiển vua chồng vua con mà còn chiếm luôn quyền để làm hoàng đế. Các nhà sử học đã phải công nhận bà có tài trị nước, óc quyết đoán, triều chính vì thế không rối loạn, nhân dân yên ổn làm ăn, còn những lộn xộn xung đột trong triều chỉ là việc riêng của họ Lý. Sự việc bà chiếm ngôi hoàng đế chứng tỏ người phụ nữ này đã vượt qua giới hạn lễ giáo phong kiến và tiến tới chế độ bình đẳng giới tiến bộ. Cả một hệ thống quan lại học hành đỗ đạt thân dài vai rộng, trí lự đàn ông mà phải chịu dưới quyền nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên trong nhiều năm thì rõ ràng người đàn bà quyền lực ấy cũng đáng để đám mày râu cung phụng.
Lịch sử đã không bỏ sót loại đàn ông ươn hèn Trần Kiện, Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống cầu an hàng giặc. Trước đó hơn một thiên niên kỉ, đàn ông cũng đã dưới trướng Bà Trưng, sau đấy là Bà Triệu đánh giặc phương Bắc. Sử thần Lê Văn Hưu nghị luận: “Tiếc rằng nối sau họ Triệu cho đến trước họ Ngô, trong khoảng hơn nghìn năm, bọn đàn ông chỉ cúi đầu bó tay, làm tôi tớ cho người phương Bắc, há chẳng xấu hổ với hai chị em họ Trưng là đàn bà hay sao? Ôi ! Có thể gọi là tự vứt bỏ mình vậy”.
Người ta mặc định đàn bà là phái yếu, thực ra là lối ví von mang ý nghĩa sức lực thể xác, đậm màu sắc thương hại. Còn xét sức mạnh tình cảm tinh thần, đàn bà sở hữu một trong những món vũ khí lợi hại, đó chính là nước mắt. Nước mắt bào mòn tính lạnh lùng, gặm nhấm tính hung hãn hận thù, dập tắt ngọn núi lửa nóng giận trong lòng đàn ông. Không thiếu đàn ông liêu xiêu thân bại danh liệt bởi “vua nghe hoàng hậu mất nước, quan theo vợ mất chức”. Vì thế, đàn bà thay đổi thế giới trước hết là thay đổi đàn ông.
Nhưng lại có một con người thứ hai trong tôi giục giã lên tiếng tranh cãi và bênh vực đàn ông.
Các bạn cứ thử nghiền ngẫm và công bằng khi đi ngược thời gian về tận thuở hồng hoang và lần tìm cả trong huyền thoại: Thần Zeus vua của các vị thần ngự trị trên đỉnh Olympus, quyền uy tối thượng trong thế giới thần linh, có phải là một nam thần! Đức Chúa Jesus của Kito giáo, Thánh Allah của Hồi giáo, Đức Phật Thích ca Mâu ni của Phật giáo đâu phải là đàn bà. Mọi cuộc chiến tranh máu lửa triền miên đều mang gương mặt đàn ông. Các danh tướng kiệt xuất tự cổ đến kim: Alexandros Đại Đế, Thống soái Caesar, Thành Cát Tư hãn, Trần Quốc Tuấn, Napoleon Bonaparte,… đều là đàn ông như một lẽ… tất nhiên. Những nhà triết học kinh điển xuất sắc Platon, , Aristoteles, Khổng Tử, , Marx và Enghen; các nhà khoa học đỉnh cao Newton, Einstein, Edison, …; các đại văn hào thi sĩ Shakespeare, Dante, Puskin, Dostoyevsky, Tolxtoi…; hay các nhạc sĩ lừng danh Mozart, Bach, Beethoven, Tchaikovski…; cũng đều là đàn ông. Trong thế giới hiện đại, những người đoạt Giải thưởng Nobel thì phụ nữ chiếm tỉ lệ rất khiêm tốn.
Trái tim tôi dù rất yêu phụ nữ cũng mách bảo con người thứ hai trong tôi rằng: Thật lạ kỳ! Ngay những chuyên ngành vốn đặc thù nữ tính, thì chiếm lĩnh đỉnh cao nghề nghiệp vẫn thuộc phái mạnh. Vua đầu bếp hay các nhà thiết kế thời trang, các thợ làm đầu tóc, thợ trang điểm đỉnh cao thế giới lẽ ra phải thuộc các mợ các bà thì cũng vẫn hầu hết là… đàn ông.
Tuy nhiên, đôi lúc tôi nghi ngờ đàn bà có thực sự bị thua thiệt, lép vế trước đàn ông? Đàn bà vừa làm cho đàn ông sung sướng, si mê, run rẩy, xao xuyến, tươi xanh..., vừa làm cho đàn ông mệt mỏi, phấp phỏng, đau khổ, chán nản cuộc sống. Đàn bà vừa hiền thục, dịu dàng khi làm mẹ, làm chị, người yêu, làm vợ, em gái, cháu gái nhân hậu, ấm áp; lại vừa đáo để, nanh nọc; khi làm bà chủ, làm sếp... sai khiến, bó buộc, tước đoạt bầu trời tự do của đàn ông, đẩy đàn ông ra xa. Một người đàn bà thành đạt trong công việc, lịch sự ở phòng khách, đảm đang trong nhà bếp, quyến rũ trên giường ngủ thì đố gã đàn ông nào chạy nổi. Đàn bà thông minh gợi cảm quyến rũ, chinh phục, làm điêu đứng, thay đổi cả thế giới đàn ông cũng chẳng có gì lạ!
Đằng sau sự thành công hay thất bại của người đàn ông bao giờ cũng có bóng dáng người phụ nữ. Khuynh đảo thế giới là đàn bà, và đàn bà càng đẹp càng làm đàn ông điên đảo, đổi thay. Triết gia, tiểu thuyết gia Jean Paul Sartre đoạt Giải thưởng Nobel danh giá đã nói rằng: “Đối với đàn ông, trên đời có ba thứ nguy hiểm nhất: Rượu ngon làm ta mất trí; Tiền nhiều thì làm ta bất chính; Đàn bà đẹp thì làm ta đau khổ nhiều nhất. Vì: Rượu ngon khiến ta thích uống; Tiền nhiều thường làm mờ át lương tri; Đàn bà đẹp thường hay phản bội. Do đó tốt nhất là nên mất cả ba”. Mất rượu ngon thì vẫn còn nguồn vui nhấm nháp khác như cà-phê đắng chẳng hạn; mất cái sự tiền nhiều dù có xót xa vẫn còn cái sự tiền ít và vật chất ít để sống tốt thanh bạch; mất đàn bà đẹp chẳng lẽ tìm đàn bà xấu để sống, để yêu? Hay là sống cô đơn? Có ai sống mà không cần đàn bà!
Đứng trước phụ nữ, tôi luôn thuyết phục các nàng rằng chính đàn ông mới là những người khổng lồ và làm ra lịch sử loài người. Ấy vậy mà có nàng lại phẩy tay bảo: "Những chuyện kỳ vĩ mất thời gian, hao mòn trí lự như đoạt giải Nobel, chế tạo phi thuyền bay lên mặt trăng hay làm bá chủ thế giới, chúng tôi dành cho đàn ông các anh làm. Đàn bà chúng tôi chỉ cần làm cái chuyện bé tí là... tìm cách đẻ ra nhiều người đàn ông vĩ đại nhất". Nghe vậy, tôi chỉ còn biết khép mình, im lặng.

Sưu tầm


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét