(Tặng Tú Tâm và các bạn
Nông trường Quyết Thắng Vĩnh Linh)
Chiến trận
đang căng vào Bệnh xá Sư đoàn. Ngờ đâu Vĩnh Linh thành thương, thành nhớ!.
Em gái công nhân!
Em như trăng mười
lăm vừa nhú, ơi nét em cười thương mến quá đi thôi.
Em bảo quê em: “xã Nam Đàn, huyện Thanh Chương, Hà Tĩnh(?)”.
Tiếng cười giòn…tan cả không gian!
Cánh lính ngố cả tin, không biết em đùa lần đầu mới gặp, dám nhận liều: “Eng đã ba tháng huấn luyện ở quê o?!”.
Lại một trận cười nghiêng ngả… “Cánh cao su”.
Rõ dơ!
Mấy chàng khu Ba…lính ngố(!)
Thế là thân.
Là quen.
Như bạn bè xa xưa…một thủa.
Chiến tranh là chia li.
Xa lạ hoá nên gần!
Một bãi bom sâu leo lẻo trong ngần, vẫy vùng thảnh thơi, “mỗi bên”…một góc?.
Lính “cà trớn”(!) Em giận hờn, không thèm lau nước mắt, đuổi thẳng các anh về không cho… tắm chung(?)…
Ơ!…
Cặp môi nào bừng bừng như lửa, đôi mắt nào xanh cả trời xanh?.
Tan nát lòng anh, rừng rực yêu thương, cháy bùng nỗi nhớ.!
Em đi lên rừng: sáng, trưa, chiều, tối. Miệt mài bên gốc cao su.
Mỗi tấc đất nơi đây dầy đặc mảnh bom thù - tiền tuyến của hậu phương, hậu phương của chiến trường đánh Mĩ.
Từ Quảng Trị anh về Nông trường em tạm nghỉ. Tán cao su rười rượi nghĩa tình. Góp công diệt thù chia lửa cùng anh.
Hàng hàng cao su như đoàn quân xung kích. Bạt ngàn mầu xanh che mờ mắt địch.
Cho các anh giây phút thanh bình…
Mình cứ vô tình…mắt lại gặp nhau.
Ơ!...
Má em chín hồng lên rồi đó…và tai anh thẹn đỏ…ngập ngừng anh viết thành Thơ
Có phải bài thơ hôm nay chót…vụng(!). Đừng cười lính nhé, các em ơi!.
Anh mến thương em không viết nên lời.
Tình thương!
Tình thương!...ùa vào trang giấy.
Ơi! vẫn dáng hình em đấy, anh gọi đùa là Na Ta Sa.
Buổi sáng trên rừng lảnh lót chim ca – ríu rít thân thương - tiếng em Hà Tĩnh…Dịu dàng và thơ ngây…
Chúng ta tự hào, tháng năm này có mặt ở nơi đây.
Giữa đạn nổ, bom rơi, nơi thừa thãi đau thương…trái tim ta rất thật:
Muốn nói lời yêu!
Không nói lời li biệt!.
Nhưng em ơi!
Bên kia bờ Hiền Lương vẫn còn quân cướp nước?
Tổ quốc đang cần những… Chuyến Đi xa!
Bệnh xá Sư đoàn 308 - trước giờ ra trận.
Chiều 03/06/1972
Em gái công nhân!
Em như trăng mười
lăm vừa nhú, ơi nét em cười thương mến quá đi thôi.
Em bảo quê em: “xã Nam Đàn, huyện Thanh Chương, Hà Tĩnh(?)”.
Tiếng cười giòn…tan cả không gian!
Cánh lính ngố cả tin, không biết em đùa lần đầu mới gặp, dám nhận liều: “Eng đã ba tháng huấn luyện ở quê o?!”.
Lại một trận cười nghiêng ngả… “Cánh cao su”.
Rõ dơ!
Mấy chàng khu Ba…lính ngố(!)
Thế là thân.
Là quen.
Như bạn bè xa xưa…một thủa.
Chiến tranh là chia li.
Xa lạ hoá nên gần!
Một bãi bom sâu leo lẻo trong ngần, vẫy vùng thảnh thơi, “mỗi bên”…một góc?.
Lính “cà trớn”(!) Em giận hờn, không thèm lau nước mắt, đuổi thẳng các anh về không cho… tắm chung(?)…
Ơ!…
Cặp môi nào bừng bừng như lửa, đôi mắt nào xanh cả trời xanh?.
Tan nát lòng anh, rừng rực yêu thương, cháy bùng nỗi nhớ.!
Em đi lên rừng: sáng, trưa, chiều, tối. Miệt mài bên gốc cao su.
Mỗi tấc đất nơi đây dầy đặc mảnh bom thù - tiền tuyến của hậu phương, hậu phương của chiến trường đánh Mĩ.
Từ Quảng Trị anh về Nông trường em tạm nghỉ. Tán cao su rười rượi nghĩa tình. Góp công diệt thù chia lửa cùng anh.
Hàng hàng cao su như đoàn quân xung kích. Bạt ngàn mầu xanh che mờ mắt địch.
Cho các anh giây phút thanh bình…
Mình cứ vô tình…mắt lại gặp nhau.
Ơ!...
Má em chín hồng lên rồi đó…và tai anh thẹn đỏ…ngập ngừng anh viết thành Thơ
Có phải bài thơ hôm nay chót…vụng(!). Đừng cười lính nhé, các em ơi!.
Anh mến thương em không viết nên lời.
Tình thương!
Tình thương!...ùa vào trang giấy.
Ơi! vẫn dáng hình em đấy, anh gọi đùa là Na Ta Sa.
Buổi sáng trên rừng lảnh lót chim ca – ríu rít thân thương - tiếng em Hà Tĩnh…Dịu dàng và thơ ngây…
Chúng ta tự hào, tháng năm này có mặt ở nơi đây.
Giữa đạn nổ, bom rơi, nơi thừa thãi đau thương…trái tim ta rất thật:
Muốn nói lời yêu!
Không nói lời li biệt!.
Nhưng em ơi!
Bên kia bờ Hiền Lương vẫn còn quân cướp nước?
Tổ quốc đang cần những… Chuyến Đi xa!
Bệnh xá Sư đoàn 308 - trước giờ ra trận.
Chiều 03/06/1972
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét