Khí công đúng cách giúp chúng ta tâm an, thân
thể thông suốt loại bỏ mầm bệnh. Thở ngực là thở tự nhiên của một người
bình thường, mục đích trao đổi oxy vá thải CO2 chỉ có cơ ngực hoạt động mà
thôi. Theo quan niệm của khí công Trung Quốc, thở kiểu này không trường
thọ và không chống đỡ được bệnh tật, lão hóa vì thở cạn quá.
1. Thở bụng khí công
Có
nhiều cách, nhưng cách thông dụng và đơn giản nhất, không gây tác dụng phụ (tẩu
hỏa nhập ma) là thở sổ tức 1 – 1.
Theo cố GS. Ngô Gia Hy, hít vào phình bụng thuộc dương (kích thích trực giao
cảm theo quan niệm Tây y) và thở ra hóp bụng lại thuộc âm (kích thích hệ đối
giao cảm), thời gian hai kỳ thở phải bằng nhau để cân bằng âm dương. Nhịp thở
phải chậm, sâu, nhẹ, dài.
Khi
hít vào phình bụng, cơ hoành hạ xuống làm cho các cơ quan trong bụng bị đẩy
xuống; khi thở ra hóp bụng tối đa, cơ hoành nâng lên, các cơ quan bị kéo lên.
Hoạt động đó là massage liên tục đều đặn và nhẹ nhàng những cơ quan bên trong
như ruột, gan, dạ dày, lá lách… làm điều hòa các nội tạng, nhất là cơ quan tiêu
hóa. Thở như vậy cũng điều hành hệ thần kinh thực vật, ta làm chủ hệ thần kinh,
từ đó khí huyết lưu thông mạnh mẽ, tránh được các rối loạn thần kinh như
stress, những bệnh về hưng phấn hoặc ức chế hệ thần kinh… Nhịp độ thở chậm, sâu,
dài giúp cho oxy đến đầy đủ tận cùng toàn bộ tế bào trong cơ thể, do đó sẽ có
sự chuyển hóa hoàn toàn nhất, tránh được khả năng đào thải những chất có gốc tự
do gây bệnh và các chất oxy hóa từ tế bào tự hủy hoại vì thiếu oxy, đó là mầm
mống của bệnh tật.
Theo
khí công, thở bụng dưới tức là thai tức pháp, là sự thu hút lấy năng lượng khí
dương ngoài không gian quanh ta (thiên khí) và khí âm dưới đất (địa khí) theo
với oxy vào phổi và theo huyết xuống đan điền (bụng dưới) để biến thành chân
khí, theo các kinh mạch đến nuôi dưỡng lục phủ ngũ tạng.
Thở
bụng dưới cũng là luyện vòng tiểu chu thiên (vòng nhâm đốc), điều hòa các kinh
âm ở trước thân do mạch nhâm đảm nhiệm và điều hòa các kinh dương ở sau lưng do
mạch đốc đảm nhiệm. Ngoài ra còn điều khí đi vào kỳ kinh bát mạch (vòng đại chu
thiên), đả thông các kinh mạch làm cho con người vô bệnh, trường thọ và chống
lăo hóa. Vì vậy khí công có thể chữa được bệnh mất ngủ, cao huyết áp, thấp
huyết áp, suy nhược cơ thể, chóng mặt, rối loạn thần kinh thực vật, điều hòa
khí huyết, rối loạn thần kinh tim, phục hồi được nguyên khí cho cơ thể một khi
quá mệt do bị tiêu hao khí lực v.v…
Trong
thở bụng dưỡng sinh, nên tránh những kiểu thở quá căng thẳng, bế, ép, nén dễ
đưa đến tác dụng phụ không tốt cho cơ thể. Phải chú ý ở đan điền, thở hít khoan
thai chậm rãi, nhẹ nhàng, sâu, dài. Toàn bộ cơ thể đều phải thư giãn, thả lỏng
nội khí mới sản sinh ra được và khí mới lưu thông trong cơ thể. Vừa thở vừa cảm
giác được bụng phình ra và bụng hóp lại. Ban đầu thở là ý thức nhưng lâu ngày
sẽ biến thành vô thức. Thật vậy, sau chừng một năm luyện khí công thở bụng,
người tập sẽ chuyển được từ thở ngực qua thở bụng một cách phản xạ, dù lúc nghỉ
ngơi hoặc sinh hoạt bình thường. Đây là một ích lợi thiết thực để tiến đến
trường sinh bất lão.
2. Kỹ thuật thở bụng khí
công
Về
mặt dưỡng sinh thì nên thở bụng theo kỹ thuật sau đây:
-
Đứng hoặc ngồi trên ghế hoặc ngồi xếp bằng đều được.
-
Hai tay chồng lên nhau trước đan điền (là một huyệt ở bụng dưới, cách rốn
khoảng 3 – 4 cm), nam đặt tay trái trong, nữ đặt tay phải trong. Lưỡi đặt trên
vòm họng, sát chân răng để nối thông vòng nhâm đốc. Bắt đầu tập trung tư tưởng,
mắt mở hay nhắm cũng được, thả lỏng thư giãn toàn bộ cơ thể.
-
Hít vào, bụng dưới phình to ra, khí từ huyệt thừa tương (huyệt ở chỗ lõm dưới
môi dưới) xuống đan điền và hội âm (huyệt sát hậu môn). Người mới học không nên
cưỡng ép quá và không cần cố gắng phình to lắm mà chỉ phình ra chút xíu là
được, từ từ lâu ngày sẽ đạt. Hơi thở cần chậm, nhẹ, sâu, dài, không nín hơi.
Khi
đã hít vào tối đa, từ từ thở ra cũng chậm sâu dài, 2 tay ép vào bụng dưới càng
sâu càng tốt, hậu môn nhíu lại một chút để khỏi bị thoát khí. Khí qua huyệt
trường cường và đi lên dọc theo mạch đốc đến huyệt bách hội giữa đỉnh đầu,
xuống huyệt ngân giao (vòm họng trên). Khi thở ra hết rồi thì bắt đầu hít vào
trở lại không nín hơi, hậu môn không nhíu nữa. Nên nhớ thời gian hít và thở
bằng nhau.
Giai
đoạn đầu:
-
Không quen thì không thể cân bằng 2 kỳ thở được, nhưng từ từ vài ngày quen sẽ
cân bằng được.
-
Giai đoạn mới học cần phải dùng 2 tay ôm bụng để biết rõ bụng phình và lấy tay
đè vào bụng khi thở ra.
Giai
đoạn sau:
-
Khi đã quen cách thở bụng trong vài tháng, không cần tay ôm bụng nữa.
3. Thở lúc nào?
-
Thở mọi lúc mọi nơi nếu cần, với điều kiện là có không khí trong lành.
-
Không được tập thở trong môi trường ô nhiễm, phòng có máy lạnh, trong nhà đầy
hơi người, dưới cây vào ban đêm (vì cây thải CO2 vào ban đêm), và trước gió….
Để kết luận bài này, xin
kể một mẫu chuyện nhỏ ở Trung Quốc:
Bữa
nọ có một đại sư khí công Trung Quốc thuộc vào hạng thượng thừa sống trên trăm
tuổi, có thể phát khí, phóng khí, đi trên nước nhẹ nhàng hoặc đứng vững nặng
tựa như núi Thái Sơn. Đại sư hỏi một ông thầy khí công “trẻ” độ tuổi 60 rằng:
-
Ông tập luyện khí công mỗi ngày mấy tiếng đồng hồ?
Nhà
khí công trả lời: Tôi tập một ngày 2 tiếng.
Đại
sư: Chưa đủ!
Nhà
khí công: Một ngày tập 4 tiếng.
Đại
sư: Chưa đủ.
Nhà
khí công: 6 tiếng.
Đại
sư: Chưa đủ!
Nhà
khí công: Vô lư, bắt tôi phải tập suốt ngày suốt đêm hay sao? Quá sức mà chết…
Đại
sư cười và hỏi tiếp: Ông sống một ngày mấy tiếng?
Nhà
khí công: Một ngày tôi sống 24 tiếng.
Đại
sư: một ngày ông luyện tối đa 6 tiếng đi, 18 tiếng còn lại ông không luyện, như
vậy là quá ít, vì luyện ở đây không phải luyện động công suốt ngày có hại. Ông
chỉ thở bụng khí công trong 6 tiếng tập mà thôi, 18 tiếng còn lại ông không thở
bụng gì cả, thế thì làm sao mà đòi trường thọ…!
Nhà
khí công: xin đại sư chỉ giáo thêm cho rõ hơn.
Đại
sư cười và chỉ nói mấy tiếng: Thở bụng khí công mọi lúc mọi nơi, suốt cả cuộc
đời, cho đến lúc nhắm mắt… Đó chính là bài tập đầu tiên sơ cấp nhất và cũng là cao
cấp nhất. Nói xong đại sư bỏ đi mất hút.
Nhà
khí công ngẩn ngơ một hồi lâu và như bỗng ngộ ra, cùng lúc nhìn lên bầu trời
cao và thốt lên: Bấy lâu nay ta sai lầm trong luyện tập cũng chỉ vì chữ THỞ quá
dễ dàng này, bây giờ giác ngộ thì đã mất công phu hàng chục năm trời rồi, thật
tiếc và uổng phí công phu luyện tập trong hơn 40 năm qua…
Do
đó qua câu chuyện này, ta nên suy gẫm và thấy rằng thở bụng dưới là tối ư quan
trọng, chớ nên khinh thường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét