Anh thông báo tình
hình rất nguy hiểm, là nó mê game điện tử, suốt ngày ngồi máy tính. Mình bật
cười bảo, cả thế giới này đều thế cả, con anh ở tuổi này, mà không mê chơi máy
tính, lên mạng, không chơi game, thì chắc chắn nó có vấn đề nặng về đầu óc hoặc về tính cách. Còn thì tự nó sẽ nắn chỉnh bản thân. Sợ nhất
là nó hờ hững với tất thảy mọi thứ ấy chứ.
Ông anh lại bảo, nhưng gay nhất là bây giờ nó cứ
đòi đi làm bồi bàn cho mấy quán cà phê dạng take-away mới mở, đi làm thì xa,
quán thì suốt ngày bật nhạc ầm ầm, bọn đến uống cà phê ngồi vỉa hè toàn quần áo
lố lăng, tóc tai kỳ quái, kiếm chả mấy tiền lương mà thấy phức tạp quá, nó đi
làm 2 tháng xong anh chị cấm tiệt! Cô xem có quen biết mấy tập đoàn nhà nước
phải to to một tí, có máu mặt tiếng tăm một tí, gửi nó vào thực tập. Chứ làm vớ
vẩn thế này hư người đi!
Mình trố mắt ra bảo, một thằng nứt mắt ra đếm tiền
còn lẫn lộn, tiêu tiền còn mù mờ, mà bảo nó có tập đoàn nào vừa to vừa nổi
tiếng nhận vào? Cứ như thể anh là bố người ta không bằng. Nó đi làm tử tế chăm
chỉ thì nhốt nó ở nhà, nhốt ở nhà thì lại kêu nó chơi điện tử, nó không chơi
điện tử thì lại không cho nó ra đường, thế rốt cuộc là anh tính thế nào?
Ông anh lại bảo, nhưng nó mà không đi làm bán thời
gian từ bây giờ, thì sợ ra trường lại thua kém bạn bè, không xin vào đâu được
cả. Mà anh muốn nó phải giao thiệp rộng, quen biết nhiều, làm nghề gì nó có
nhiều cơ hội làm ăn một tí, chứ bây giờ cứ đi bưng cà phê, ra trường vào mấy
công ty tư nhân bé tí, chả biết bao giờ mở mày mở mặt.
Mình bảo, thế anh dạy nó uống rượu chưa? Dạy nó hút
thuốc chưa? Ông anh nhảy bổ vào mồm mình ngay: Sao lại dạy những thói ấy? Đập
chết nó ngay ấy chứ!
Mình bảo, anh nhớ lại xem, anh hút thuốc trộm trong
nhà tắm lúc mười mấy tuổi? Anh tưởng bây giờ nó không tập hút trộm thuốc lá à?
Anh muốn nó giao tiếp xã hội, làm ăn kinh tế mà không cho nó va chạm à? Thế nó
dẫn người ta đi ăn thì nó gọi khoai tây chiên chấm tương cà chua à? Hay người
ta mời nó đi Karaoke thì nó ngồi ăn bimbim à? Đằng nào nó cũng phải va chạm,
anh gọi bạn bè nó đến nhà cùng ăn nhậu đi, vừa ăn vừa nói chuyện rủ rỉ. Còn hơn
để nó tự đi học lấy những cái mà anh thì làm được còn nó thì bị cấm!
Bây giờ nó thi đại học theo ý anh, học đại học theo
ý anh, làm việc theo ý anh, chơi với bạn theo ý anh, đi về đúng giờ theo ý anh,
sau này anh lại đòi nó phải tự xây dựng đời nó, phải tự có cơ hội, phải tự kiếm
tiền to, tự lo vợ khôn v.v... Không có đâu! Chẳng có một người con trai nào
trên đời, đêm trước còn là con ngoan trong vòng tay bố mẹ, được o bế đến tận cả
gói xôi sáng, chỉ biết mỗi 1 việc là vâng lời, bỗng nhiên sáng hôm sau ngủ dậy
biến thành một người đàn ông có bản lĩnh tài giỏi, biết ăn biết nói, biết tiến
thoái, biết chịu trách nhiệm, biết tìm sự nghiệp. Mà đa phần là, cái cậu sinh
viên ngoan hôm nay, sáng mai ngủ dậy sẽ thành một thằng cha thất nghiệp, hoang
mang không biết vào đời từ đâu, sau bố mình thì ai sẽ là người mua xôi sáng cho
mình?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét