6 tháng 5, 2014

" Nguyễn Đức Cần - Nhà văn hóa tâm linh " _ Thân thế và cuộc đời – Phần 12

" Nguyễn Đức Cần - Nhà văn hóa tâm linh "
__________________________

Thân thế và cuộc đời – Phần 12

Cụ chữa bệnh và còn bài trừ mê tín dị đoan , Cụ đã giải đồng cho biết bao người .Vì cụ cho đồng bóng là mê tín.Cụ dạy : Làm người phải ăn ở có đức thì mới được đẹp, sinh sống hàng ngày phải lao động cần cù, phong tục tập quán thì nước nào cũng có, còn mê tín dị đoan thì nên bỏ.

Cụ hết lòng thương yêu , cứu chữa bệnh nhân , có khi đêm khuya , cụ còn đi đến các làng như Thạch Bàn , Kim Quan, Văn Đức , Hoàng Mai …để cứu chữa bệnh nhân, thực hiện “cứu bệnh như cứu hỏa’’.Chữa bệnh thì tận tâm vất vả như vậy , nhưng cụ không hề. lấy của ai một xu nào. Bệnh nhân khỏi là cụ vui mừng. Cụ dạy : Người nghèo đã ốm thì tiền nuôi con cái cũng chẳng còn, vậy tiền đâu mà trả ông thầy, hơn nữa tôi chữa bệnh không cần thuốc, không mất vốn , mà bản tâm không muốn bóc lột người bệnh , nên tôi không lấy tiền. Cụ còn đi quyên áo rét được hơn 400 chiếc cho người mù và người nghèo ở chợ Mơ , Hoàng Mai – Hà Nội.
Tháng 7, mùa thu năm Giáp Ngọ 1954, vào một ngày đẹp trời có một vị khách đến thăm cụ Nguyễn Đức Cần. Ông cụ này ăn vận thanh lịch, dáng vẻ thanh tao, như một bậc tiên phong đạo cốt. Người khách đó nói là người của thành Thăng Long xưa, với danh hiệu là Hoài Quang cư sĩ, đến gặp cụ Nguyễn Đức Cần, bái tặng một bài thơ
Bái tặng Nguyễn Chân nhân
Đại Yên mở rộng đạo chân truyền
Che chở đêm ngày có thượng thiên
Thánh chúa xét soi gương đạo pháp
Sơn nhân gìn giữ vẻ thiên nhiên
Bốn phương độ thế ân vô lượng
Ngàn dặm thành tâm khách hữu duyên
San sẻ cho đời khang phúc thọ
Trời Nam lưu mãi tiếng chân tiên
***
Đạo cả khơi nguồn chính từ đây
Trời thương, Chúa độ chỉ đường ngay
Chân tâm ngộ đạo đưa duyên lại
Chính đạo minh tâm hưởng phúc dày
Cứu thế trừ tai trong đất nước
Độ nhân giải ách suốt đông tây
Muôn nhà an lạc ơn thiên thượng
Dân nhớ ngàn xưa trọng đạo thầy
***
Chính đạo trừ tai, tà khí tiêu ta, non nước lặng
Chân nhân tác phúc, lương dân an lạc trúc mai tươi
Hồng nhật chiếu an hương, sơn thủy thanh quang tiên chúa giáng
Chân nhân hành chính đạo, yêu ma tiêu tán, phúc thần lâm

Long thành Hoài quang cư sĩ
Bài thơ trên mang một khẩu khí rất lạ, nó như một sự giao thoa, đồng cảm giữa những con người cao thượng, không màng đến danh lợi của cuộc đời và mang theo hơi thở của đạo lý trời đất.
Chúng ta thấy ở khổ thơ thứ hai, những dòng đầu đã được sếp đặt để nói lên chủ ý của bài thơ : Đạo Trời Chân Chính Cứu Độ Muôn Dân .

Nguyễn Đức Tài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét