"
Nguyễn Đức Cần - Nhà văn hóa tâm linh "
__________________________
Thân thế và cuộc đời -Phần 17
chạy vào gan không chữa được nữa , chỉ chờ ngày một, ngày hai chứ không lâu , thèm gì cứ cho cháu ăn.Khi viện cho về nhà, gia đình họ hàng đều chán ngán , người khóc om sòm. Lúc ấy bà con hàng xóm đến thăm mách bảo lên cửa cụ , gia đình tôi lập tức lên ngay.Tối hôm đó bẩy người anh em, bố mẹ họ hàng thuê một xe xích lô khiêng cháu vào tận nhà cụ . Không may trời tối hôm đó trời mưa như tầm như tã, mọi người đều ướt sũng. Còn cháu thì mê man không biết gì nữa. Thấy cảnh tượng như thế cụ rất thương và đã nhận cứu cháu. Từ đó cháu về dần dần tỉnh , mấy hôm sau bụng cháu dẹp hẳn đi, chân tay nhẹ nhõm , rồi cháu đã ăn được hai , ba lưng cơm. Nay cháu đã khỏe mạnh là nhờ lòng thương nhân đạo của cụ.
Lệ tục là ngày rằm
và ngày mồng một đầu tháng là ngày lễ Giời ,lễ Phật, nên gia đình không biết
lấy gì đền đáp công lao của cụ.Nhưng cụ không cho mang lễ bái gì cả .Vậy vợ tôi
nghĩ , lòng thành mua thẻ hương rồi nhét 20 đồng vào thẻ hương. Đến sáng ngày
16, cụ thấy trong thẻ hương có tiền, cụ đi ra chỗ Cột đồng hồ ( phố Trần Nhật
Duật ) đón tôi đi làm để cụ giao trả.Cụ đã mất công đi như thế mà không gặp. Cụ
phải nhờ một người ở phố Mã Mây đem xuống tận nhà trả lại , cụ viết thư bảo :
Nhà nghèo tiền ấy để mua thêm thức ăn bồi dưỡng cho cháu, cụ thương những người
nghèo , cụ chữa giúp , nhưng cốt phải có đạo đức .
Một gia đình ở phố Hàng Trống , khu phố Hoàn Kiếm , Hà Nội kể :Hồi tháng 8 năm 1979 , cháu trai lớn của gia đình tôi da bị vàng úa , sau dần da cháu bị bạc trắng, môi nhợt , cháu chuyển từ bệnh viện Hai Bà Trưng đến bệnh viện Xanh Pôn bệnh tình không đỡ mà ngày thêm nặng, chân tay bị phù , mắt nặng , bụng to rắn như đá, gia đình khóc lóc van xin các bác sỹ cứu chữa cho cháu . Các bác sỹ chuyên khoa cho biết là cháu bị bệnh máu trắng, rất ít hy vọng .
Gần Tết Nguyên Đán gia đình đưa cháu lên Đại Yên , ăn mày cửa cụ. Cụ dặn :
Cứ về đi , cụ thương , cụ sẽ giúp. Sau khi cháu về nhà mấy tiếng đồng hồ, chân tay cháu deo cả lại, mặt đã bớt nặng.Hôm sau gia đình lại lên xin cụ , cụ bảo rằng : “ Cứ về đi, tôi sẽ cho cháu khỏi hẳn ”.Quả nhiên đến Tết thì cháu khỏi hẳn phù, bụng mềm lại , da dẻ mặt mày hồng hào.Cụ chữa bệnh thật như thần thoại, không cúng bái , tiền nong
Có bài thơ ca ngợi rằng
“Quất tỉnh trùng lâm thế
Nam thiên xuất Dị nhân
Huyền công tham tạo hóa
Trước thủ tiện thành xuân
”
Dịch nghĩa
Thày hay cùng xuống ở đời
Trời Nam nay mới sinh thời Dị nhân
Huyền công Tạo hóa dự phần
Động tay tức khắc bệnh lành phút giây .
Một gia đình ở phố Hàng Trống , khu phố Hoàn Kiếm , Hà Nội kể :Hồi tháng 8 năm 1979 , cháu trai lớn của gia đình tôi da bị vàng úa , sau dần da cháu bị bạc trắng, môi nhợt , cháu chuyển từ bệnh viện Hai Bà Trưng đến bệnh viện Xanh Pôn bệnh tình không đỡ mà ngày thêm nặng, chân tay bị phù , mắt nặng , bụng to rắn như đá, gia đình khóc lóc van xin các bác sỹ cứu chữa cho cháu . Các bác sỹ chuyên khoa cho biết là cháu bị bệnh máu trắng, rất ít hy vọng .
Gần Tết Nguyên Đán gia đình đưa cháu lên Đại Yên , ăn mày cửa cụ. Cụ dặn :
Cứ về đi , cụ thương , cụ sẽ giúp. Sau khi cháu về nhà mấy tiếng đồng hồ, chân tay cháu deo cả lại, mặt đã bớt nặng.Hôm sau gia đình lại lên xin cụ , cụ bảo rằng : “ Cứ về đi, tôi sẽ cho cháu khỏi hẳn ”.Quả nhiên đến Tết thì cháu khỏi hẳn phù, bụng mềm lại , da dẻ mặt mày hồng hào.Cụ chữa bệnh thật như thần thoại, không cúng bái , tiền nong
Có bài thơ ca ngợi rằng
“Quất tỉnh trùng lâm thế
Nam thiên xuất Dị nhân
Huyền công tham tạo hóa
Trước thủ tiện thành xuân
”
Dịch nghĩa
Thày hay cùng xuống ở đời
Trời Nam nay mới sinh thời Dị nhân
Huyền công Tạo hóa dự phần
Động tay tức khắc bệnh lành phút giây .
Nguyễn Đức Tài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét